Louis Kahn, một trong những kiến trúc sư quan trọng nhất của thế kỷ 20, đã để lại di sản vững chắc và ảnh hưởng sâu rộng đối với ngành kiến trúc. Ông sinh năm 1901 và được biết đến với sự sáng tạo độc đáo, kết hợp giữa hiện đại và cổ điển trong các tác phẩm của mình.
Kiến trúc của Kahn thường mang đậm bản sắc triết học, với việc sử dụng ánh sáng và không gian một cách tinh tế. Ông thường tạo ra các công trình có độ tự nhiên cao, tương tác tốt với môi trường xung quanh và tạo nên không gian linh hoạt, mang đậm tính chức năng.
Các tác phẩm nổi tiếng của Louis Kahn bao gồm Đại học Yale Art Gallery, Đại học Salk Institute và Bảo tàng Kimbell. Ông được biết đến không chỉ với kiến trúc độc đáo mà còn với việc sáng tạo các hệ thống ánh sáng tự nhiên đặc biệt, tạo nên các không gian sống động và ấn tượng.
Dù rời bỏ cuộc sống vào năm 1974, di sản của Louis Kahn vẫn tiếp tục tạo nên tầm ảnh hưởng sâu rộng trong ngành kiến trúc và vẫn được ngưỡng mộ và nghiên cứu rộng rãi cho đến ngày nay.
Trích nội dung từ KienViet:
Kahn nhấn mạnh: người kiến trúc sư khi làm thiết kế, phải nhận thức được việc “làm cho tư tưởng trở về khởi nguồn của nó”, và “tất cả mọi hoạt động đầu tiên của con người là những thời khắc xúc động nhất”, “chúng ta phải bắt đầu từ đó chộp lấy cái linh cảm cần thiết cho ngày hôm nay”. Thiết kế một trường học tốt là làm cho trường học có một tinh thần, có tinh túy của một ý chí tồn tại.
Louis Kahn cho rằng “không phải tất cả các nhà cửa đều được xem là kiến trúc” (All Building is not Architecture). Bản thân kiến trúc không có hình hài thực, chỉ có nghệ thuật kiến trúc là xem thấy được. Theo Kahn, “ tác phẩm nghệ thuật kiến trúc là quà tặng hiến dâng cho Thần nghệ thuật kiến trúc:
Kahn giải thích nghệ thuật là gì và nghệ thuật kiến trúc là gì như sau: “nghệ thuật là sản phẩm “cần thiết”, và cũng là kết quả của nhu cầu kết hợp với sự vui chơi sảng khoái. Nghệ thuật là linh cảm và là sản phẩm của việc muốn biểu đạt cái tồn tại”.
Kahn cho rằng trước khi thiết kế, cần có một “trình tự”, một “trật tự”, nó bao gồm một tính chất trong đó có tính chất của con người, Kahn cũng cho rằng thuật ngữ “Hình thức” là để chỉ cái mà vật liệu muốn thể hiện. Nếu ý chí tồn tại được thỏa mãn trong quá trình thiết kế, thì đã có một sự chuyển biến nội tại, và trình tự đã cho ta kết quả. Kahn cho rằng con người có một ý niệm về một tổ chức cấu thành, mà tổ chức cấu thành này hình thành rất sớm; và “trước hết, kiến trúc là một biểu hiện của tổ chức cấu thành của nhân loại” và tổ chức cấu thành đó hình thành trước khi tòa nhà biến thành tác phẩm kiến trúc.